Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

TIẾNG VIOLON


    
Tiếng violon ngân vang trên sông Cái
Ta tưởng đang trên bờ Maxcơva.
Dòng sông trôi ngày đêm ra biển
Có nhớ chăng những bến bờ qua?

Ta nghe âm vang mãi lời ca
Rằng quanh em bao nhiêu đôi lứa,
Cả vịt trời cũng không cô lẻ
“Chỉ mình em đứng ngóng trông anh!”*

Ta được thấy cả “Triệu bông hồng”*
Ngoài cửa sổ khi bình minh thức dậy
Một biển hoa tình yêu bừng cháy
Như trái tim chàng hoạ sĩ nghèo.

Một giấc mơ đẹp biết bao nhiêu
Khi ta trở về tuổi thơ nơi thành phố*
Chốn bình yên êm đềm trong giấc ngủ
Giữ cho ta bao kỷ niệm ngọt ngào.

Ôi! Tiếng violon kỳ diệu biết bao
Đưa tâm hồn ta vào bầu trời kỷ niệm.

 Nha Trang, 2012
·         Lời trong bài “Đôi bờ” – nhạc Nga
·         Tên bài hát Nga “Triệu bông hồng”
·         Ý trong bài “Thành phố tuổi thơ” – nhạc Nga


VÔ BIÊN



“Giấy đi tầu không phải vô biên”
Nhưng Tình Cha luôn là vô tận
Cha ra đi đã mười năm chẵn
Mà tình Cha vẫn ấm tim con.

Cứ khi nào con lên thắp hương
Con lại nói với Cha bao chuyện
Đôi mắt hiền từ nhìn con như dặn:
“Hãy vượt lên số phận, nghe con!”

Con xa nhà hơn hai mươi năm
Đã trải qua bao gian nan, vất vả
Để có được những ngày nhàn nhã
Thì Cha chẳng còn để phụng dưỡng, Cha ơi!

Con muốn về nhân ngày giỗ thứ mười
Ngày ghi nhớ Cha về nơi xa thẳm
Nơi không có buồn đau, hờn giận
Chỉ có tinh không giữa đất trời.

Con phải làm gì đây Cha ơi!
Chỉ biết trái tim con đang khóc.
Nha Trang, 2012


BÀI HÁT NGA


Tặng chị Dũng
CLB BB Nha Trang

Em bồi hồi giở những trang giấy cũ
Đọc những lời bài hát như thơ
Thầm cám ơn người đã chép ra
Những bài hát Nga bao thân thiết.

Có nhiều bài em chưa từng hát
Nhưng trong tim vang vọng lời ca
Về rừng bạch dương, về dòng Nhêva
Về đất nước mình cùng yêu tha thiết.

“Bắt đầu từ đâu? Ôi Tổ quốc!
Từ bức tranh trên trang sách học trò;
Từ người bạn mến thân thuở nhỏ
Chung mảnh sân, chung một bài ca....”*

Em hình dung mình đang đứng trên bờ
Nhìn “Vịt trời đùa vui trên sóng”*
Dòng Maxcơva trôi đi bình lặng
Như bước chân của những cặp đôi...

Còn bao nhiêu điều nữa chị ơi
Qua lời bài hát dậy lên như sóng
Là “Hy vọng”*; là “Tình yêu cuộc sống”*
Là “Triệu bông hồng”*cho một trái tim...

Và đọng mãi trong ta, đẹp như niềm tin
Vào một nước Nga thân thương, gần gũi
Vào tiếng Nga mà ta cùng nói
Vào những bài ca ta cùng hát chiều nay.
               Nha Trang2012
*Tên và lời bài hát


THƯ GỬI CHỊ



Đừng khóc thầm, đừng nuốt hận vào tim!
Hãy cứ khóc thật nhiều đi chị,
Để nước mắt gột trôi phiền muộn, hận thù
Hãy cứ cười vang dù con tim đang rỉ máu
Để nhẹ lòng và vơi bớt nỗi đau.

 Nha Trang, 2012

TRẢ LỜI THƯ THỦY



Chị đã khóc thật nhiều đấy chứ
Nước mắt chẩy dài ngập cả dòng sông
Sợ những người thân sẽ phải đau lòng
Nên cố nuốt vào tim em ạ!

Nhưng trái tim con người nhỏ bé
Nuốt làm sao hết mọi khổ đau
Nên muốn được sẻ chia để vợi u sầu
Để hy vọng " Ngày mai trời lại sáng"!*

Cám ơn em đã quan tâm, lo lắng
Đã động viên, khích lệ, yêu thương
Đã tin vào bản lĩnh can trường
Vượt giông bão để đến bờ bến mới.

Được nói cùng em nỗi buồn như đã vợi
Chị sẽ " cười vang" *và mãi yêu đời.
Em đừng bận lòng, đừng lo nữa em ơi
Chị mãi xứng là Hải Âu em ạ!
               Nha Trang, 2012

*Lời của Thủy

ĐÓNG CỬA


Mỗi đêm khi người đóng cửa
Ta vẫn giật mình như trời chợt đổ mưa
Ta lặng lẽ nghe tiếng tim mình đập
Để tìm về quá khứ xa xưa.

Ta biết sẽ chẳng tìm được gì
Ngoài vẻ hoang tàn và gió bụi
Vài xác buồm tác tan trên sóng nổi
Một bến đò không còn người lại qua.

Người đóng cửa phòng để cách xa
Thế giới của ta, như không còn ta nữa
Người có biết ta không bao giờ mở
Cánh cửa đời không phải của mình.

Ta đã giật mình biết bao đêm
Nhưng không phải tim ta thảng thốt
Mà chỉ vì tiếng kêu não ruột
Của chiếc bản lề không được tra dầu.

Ta với người hai thế giới khác nhau
Cửa dù mở nhưng tim ta đóng chặt
Đã từ lâu!
   Nha Trang, 2012


DỘT



Trời đổ mưa
Mái lều tranh xơ xác
Nước dội xuống sàn
                  như thác
                                  không ngừng
Cả chiếc lều ướt sũng,
                          mái lá mỏng manh
Chỉ còn giống như một tầu lá chuối.
Gió gào thét, vò nhàu,
                      không tiếc nuối.
Chiếc lá rồi cũng nát.
                           Còn đâu!

“Dột từ nóc” – có gì lạ đâu
Mái xơ xác, mưa rơi phải dột
Nhà không vững làm sao giữ được
Cái nóc nhà dầu dãi nắng mưa?

Nhưng điều làm ta thấy xót xa
Là không mưa mà nhà vẫn dột
Hơi lạnh làm căn phòng ẩm ướt
Chẳng còn vương,
               dù một chút ấm nồng.
         Nha Trang, 2012



ĐỂ ĐƯỢC SỐNG



Ai đã một lần đổ vỡ
Phải ra đi lìa bỏ quê hương
Mang theo một vết thương lòng
Và hai đứa con còn bé dại?

Phía trước là những gì đang đợi?
Một tình yêu nồng cháy, đắm say,
Một mái nhà rộn rã tiếng cười,
Niềm hạnh phúc tràn đầy, vô tận…

Ai lại muốn trở nên bất hạnh
Tới hai lần có mấy năm trời?
Nên dù tình yêu nhanh chóng vụt trôi
Vẫn cố gắng đắp bù không nghỉ.

Ai dám nhận mình thua thêm lần nữa
Để đau lòng cho những người thân?
Nên đớn đau vẫn cứ phải gồng
Như lực sĩ nâng hai tay quả núi.

Nhưng đến một ngày không còn chịu nổi
Quả núi kia sẽ đè bẹp cuộc đời
Phải gắng sức bình sinh ném nó thôi
Và còn lại một hố đen sâu thẳm.

Ta hiểu rằng không bao giờ hàn gắn
Một vết thương bằng chính vết thương
Ta thà chịu đau để được là mình
Để được sống dù hơi tàn, lực kiệt!
 Nha Trang, 2012


KHÔNG CỦA RIÊNG AI



“Không nỗi đau nào của riêng ai”
Câu thơ ấy tôi đã từng viết đến
Về một nỗi đau tràn đầy thương mến
Đầy tự hào khi tôi sinh con.

Bé vừa ra đời, còn trong phòng sinh
Mà lời thơ đã dâng tràn lồng ngực
Như dòng sữa về cho con được uống
Cứ chẩy hoài, chẩy mãi không dừng.

Không viết được tôi phải nhẩm trong lòng
Và rồi nhờ cô hộ sinh ghi lại.
Tâm Chung sinh ngày 2 tháng Bẩy
Ngày mồng 3 con đã được tặng thơ.

Hơn ba mươi năm đã trôi qua
Mà Hạnh phúc của lần đầu làm Mẹ
Vẫn rạo rực tim tôi như thế
Mỗi khi tháng Bẩy về, tối mồng 2!
   Nha Trang, 2012


CHỊ TÔI


Kính tặng chị Đinh Thị Hải Lượng

Dẫu đã về hưu vẫn chửa già
Nhìn dáng chị tôi vẫn thướt tha
Đôi tay vẫn tưới vườn hoa cảnh
Vẫn bàn, vẫn bóng, vẫn thơ ca.

Thời gian chẳng trở lại bao giờ
Ôi! Quý làm sao những bài thơ
Đã theo chị bước cùng năm tháng
Như gió ru cây, sóng vỗ bờ.

Thoi đưa thấm thoát sáu mươi xuân
Chia ly, hội ngộ biết bao lần?
Niềm vui đầy ắp sao kể xiết?
Bao nỗi buồn đè nặng tấm thân?

Xin hãy vui lên chớ phiền lòng
Đời người cũng tựa một con sông
Khi đục, khi trong, khi hiền, dữ
Rồi cũng xuôi về với biển Đông
Nha Trang, 14/2/2012

 Nguyễn Bá Thân

TÌNH


Tặng Vinh Thân

Chị nhận được món quà em tặng
Là bài thơ chan chứa ân tình
Nét chữ mềm trên nền giấy màu xanh
Như chứa đựng cả bầu trời thăm thẳm.

Những lời thơ chân thành, đẳm thắm
Như tình yêu, tình bạn, tình đời
Cho niềm vui mãi mãi sinh sôi;
Cho đau khổ tan vào cát bụi.

Chị viết mấy dòng thay lời muốn nói
Cám ơn em với một chữ TÌNH!
 Nha Trang, 2012


VẪN


Tặng Vinh Thân

Cám ơn người đã tặng bài thơ!
Gió vẫn “ru cây, sóng vỗ bờ”*
Tình người vẫn ấm nồng, tha thiết
Khi còn ai đó vẫn yêu thơ!
 Nha Trang, 2012
*Ý thơ của Thân


CẬP BẾN



Cứ sáng sáng khi bình minh thức dậy
Từng đàn thuyền đánh cá trở về
Nhìn mũi thuyền rẽ nước từ xa
Em như thấy đang mở ra ngày mới.

Trên bờ là người thân đang đợi
Là vợ con, là mái ấm bình yên;
Là ánh mắt nhớ mong của vợ hiền;
Là tiếng reo vui của đàn con nhỏ.

Cứ sáng sáng tôi đạp xe qua đó
Để ngắm bình minh biển diệu huyền
Còn họ lại chia tay với bình minh
Để trở về với đất liền thương nhớ.

Em và họ? Ai là ngọn gió?
Để biển sáng nay thật dạt dào!?

Nha Trang, 2012

BẬN



Một ngày bận rộn đã trôi qua
Như nước chẩy dưới cầu không trở lại
Chỉ còn đây vài viên đá cuội
Cứ mòn dần theo vết thời gian.

Có một đều làm bận con tim
Dù thời gian trôi vẫn luôn trở lại
Thời gian càng dài, càng vương vấn mãi
Là bận lòng, bận nhớ, bận thương.

Bận suốt đời là bận của tâm hồn!

 Nha Trang, 2012

THAY LÁ



Có loài cây không thay lá mùa thu
Mà lá vàng rơi khi hè về rộn rã
Trời chưa sáng tiếng chổi tre ồn ã
Thu vào bên lề từng từng đống lá rơi.

Em đạp xe qua đó mỗi ngày
Hàng cây tràm đang thay áo mới
Màu áo vàng tan trong gió bụi
Để thắm lên một màu áo xanh.

Cây thay lá như thổi vào lòng em
Một nỗi nhớ cả hai mùa mưa nắng
Một niềm thương cả sương sa, ấm lạnh
Mong tình yêu xanh cả bốn mùa.
Nha Trang, 2012


HOA BÀNG



Ngày đi học ai chẳng có một “ Cây bàng
Kể chuyện mình”, ru ta vào giấc ngủ
“Mùa hè áo xanh, mùa đông áo đỏ”
Tiếng chim chíp chiu,
                    mùi quả chín thơm lừng…

Ngày thơ bé ta chẳng giữ trong lòng
Ấn tượng về bông hoa bàng bé nhỏ
Để sáng nay, khi ta đi qua đó
Nơi một gốc bàng cổ thụ đơm hoa…

Ta ngạc nhiên sao bé tí thế kia
Những bông hoa
               như cát vàng trong nắng sớm
Như những cánh sao
               rụng rơi khi chiều muộn
Khiến lòng ta xao xuyến, bồi hồi…

Tuổi thơ của ta đã đi rồi
Đi xa lắm về phương trời thăm thẳm
Sao sáng nay lại trở về đằm thắm
Nơi gốc bàng cổ thụ đơm hoa…!
 Nha Trang, 2012


PHƯỢNG VÀNG



Trên đường tới lớp chiều nay
Hoa vàng rụng xuống lấp dầy lối đi
Ngỡ ngàng không biết hoa gì
Mà sao vàng rực mùa hè phương nam?

Có người bảo hoa phượng vàng
Tôi nghe mà thấy xốn xang trong lòng
Vào thơ ca có “Phượng hồng”*
Tuổi hồng trao chút ân tình cho nhau.

Mùa hè đỏ rực một màu
Bầu trời đất Cảng thẳm sâu tình đời
Hoa – tên thành phố của tôi
Phượng đỏ mãi mãi rợp trời tháng Năm.

Nhón tay một cánh phượng vàng
Sao nghe man mác nỗi buồn cô liêu!
Nha Trang,2012
*Tên bài hát


CỨ


Chiều mưa cô tới lớp
Học trò chỉ có ba
Tiếng cô tan vào gió
Tiếng trò lẫn vào mưa…

Cô giáo dậy tiếng Nga
Cứ muốn trò nói chuẩn
Cứ sửa hoài không nản
Mặc trời mưa, cứ mưa…

    Nha Trang, 2012

BÃO



Cơn bão đầu tiên của năm nay
Đã đổ vào gần nơi ta đang sống
Thành phố biển chìm trong mưa lạnh
Người đi nhạt nhòa những tấm áo choàng…

Biển mịt mù làm sao thấy bình minh
Mưa giăng kín, mặt trời như bị trói
Sóng gào thét, chồm lên, lấn tới
Bờ đớn đau, run rẩy, lệ nhòa…

Cơn bão rồi cũng sẽ đi qua
Chỉ thương đất, đắp bồi sao cho xuể!
     Nha Trang, 2012


CÁ



Sao lại gọi hôm nay là “Cá tháng Tư”
Ta yêu Cá nên không nghĩ thế
Cá thật dễ thương khi bơi trong bể
Cá rực rỡ muôn màu trong rạn san hô
Cá oai phong giữa đại dương cuộn sóng…

Vậy điều gì khiến trong cuộc sống
Để lại một ngày gọi “Cá tháng Tư”?

Ngày người yêu nhau có thể dối lừa?
Ngày người trêu đùa mà không bị giận?
Ngày chỉ tiếng cười mà không nước mắt?...
Ôi! Thật khó lường ngày “Cá tháng Tư”!
Nha Trang, 2012