Tôi đã đọc Chị.
Hơn một trăm bài thơ đã cho tôi được trải qua những đoạn
trường với biết bao cung bậc khác nhau trong đời sống tình cảm của chị. Tôi đã
thấy chị tràn trề yêu thương và tin cậy; đã thấy chị chông chênh, chao đảo như
cánh chim trong bão dông; thấy chị cúi mình trong niềm tin kiêu hãnh; thấy chị
lặng câm với nỗi đau và cô đơn trong hư ảo của ấm êm, thấy chị một mình với một
mình…Hạnh phúc và khổ đau, ngọt ngào và đắng cay, tin yêu và thất vọng, nồng
nàn và vô cảm….Tôi đã nhận ra cái lẽ vì nó mà chị can trường dấn bước.
Bạn bè gọi chị là Hải âu. Với tôi, tôi luôn nghĩ về chị như
một nhành cây leo-mềm mại, thanh tao và dẻo dai, suốt cuộc đời mình, cho dù có
những khúc phải uốn mình, thân có thể trầy trụa, song cây nhất định vươn lên,
hướng về phía ánh bình minh tràn nắng ấm.
Với trái tim bao dung và niềm tin yêu cuộc sống, tôi tin trên con đường dài, chị sẽ:
“Bước
với tấm lòng thanh thản
Dù
phía trước là biển sâu thăm thẳm
Hay núi cao sắc nhọn lắm chông gai”
Khi buồn
hay đau khổ, chị cứ khóc, nhưng chị ơi! Hãy để nöôùc maét laø möa chị nhé:
Mưa
làm mềm mặt đất cằn khô
Cho
hạt giống cựa mình thức giấc
Nâng
lá mầm chồi lên mặt đất
Đón
nắng trời hứa hẹn những mùa vui!
Khép lại trang cuối của “Để được sống”, nhìn ra
ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng soi sáng khoảng trời đêm. Lòng thấy yên bình lạ!
Nha
Trang, 2h25’ ngày 18 tháng 8 năm 2013
N.T.L