Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

ĐỂ ĐƯỢC SỐNG

Tập thơ của Đinh Thị Hải Lượng


NHÀ XUẤT BẢN HẢI PHÒNG
Số 5 Nguyễn Khuyến - Hải Phòng

Điện thoại: 031. 3921076 - Fax: 031.3921410
        _________________________ 


Chịu trách nhiệm xuất bản

NGUYỄN THẾ BỈNH
Gíam đốc - Tổng biên tập


Biên tập

ÁNH NGUYỆT

Bìa và trình bày

CAO VĂN LUẬN



In 500 cuốn, khổ 13x19, tại Công ty TNHH MTV In và Văn hóa phẩm
Quyết định xuất bản số: 132-2014/QĐ-NXBHP
Đăng ký KHXB số 434-2014/CXB/9-92/HP
In xong và nộp lưu chiểu Quý II 2014

LỜI TÁC GIẢ




“Để được sống” là đoạn đường mà tôi đã đi qua với bao gian truân và cũng tràn đầy hạnh phúc để hiểu mình, hiểu người và để sống.
            Trên đoạn đường ấy thấm đẫm những gì đã làm trái tim tôi nghẹn lại, cũng như hân hoan…
           
             “Để được sống” như dòng chảy thời gian chứa đựng một quãng đời gần ¼ thế kỷ phải băng qua ghềnh thác trong sự êm đềm, bình yên đến kinh ngạc. Nó cũng là tấm gương phản chiếu ánh sáng tình thân, tình bạn, tình người đã sưởi ấm, đã nâng bước chân tôi…

            “Để được sống” là tiếng ca của tôi, khi nén vào lòng tiếng nấc; là tình yêu của tôi, khi không ghen ghét, không thù hận. Chính vì lẽ đó, tôi tin mình đã, đang và sẽ sống với đầy đủ giá trị của bản thân.

Tôi xin được đưa vào “Để được sống” một số bài bạn bè viết cho tôi bên cạnh những bài tôi phúc đáp họ, như một lời tri ân, như một sự hạnh ngộ.


           
“Để được sống” đến với các bạn không phải để lấy đi nước mắt, mà để đón nhận nụ cười, các bạn nhé!

            Cám ơn các bạn đã cho tôi được trải lòng, được sẻ chia!

                                                                 Nha Trang, 3/2014                                                                            Tác giả



Tản mạn về “ĐỂ ĐƯỢC SỐNG”




Tôi đã đọc Chị.
Hơn một trăm bài thơ đã cho tôi được trải qua những đoạn trường với biết bao cung bậc khác nhau trong đời sống tình cảm của chị. Tôi đã thấy chị tràn trề yêu thương và tin cậy; đã thấy chị chông chênh, chao đảo như cánh chim trong bão dông; thấy chị cúi mình trong niềm tin kiêu hãnh; thấy chị lặng câm với nỗi đau và cô đơn trong hư ảo của ấm êm, thấy chị một mình với một mình…Hạnh phúc và khổ đau, ngọt ngào và đắng cay, tin yêu và thất vọng, nồng nàn và vô cảm….Tôi đã nhận ra cái lẽ vì nó mà chị can trường dấn bước.
Bạn bè gọi chị là Hải âu. Với tôi, tôi luôn nghĩ về chị như một nhành cây leo-mềm mại, thanh tao và dẻo dai, suốt cuộc đời mình, cho dù có những khúc phải uốn mình, thân có thể trầy trụa, song cây nhất định vươn lên, hướng về phía ánh bình minh tràn nắng ấm.

Với trái tim bao dung và niềm tin yêu cuộc sống, tôi tin trên con đường dài, chị sẽ:
“Bước với tấm lòng thanh thản
Dù phía trước là biển sâu thăm thẳm
Hay núi cao sắc nhọn lắm chông gai”

Khi buồn hay đau khổ, chị cứ khóc, nhưng chị ơi! Hãy để nöôùc maét laø möa chị nhé:
            Mưa làm mềm mặt đất cằn khô
            Cho hạt giống cựa mình thức giấc
            Nâng lá mầm chồi lên mặt đất
            Đón nắng trời hứa hẹn những mùa vui!

Khép lại trang cuối của “Để được sống”, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng soi sáng khoảng trời đêm. Lòng thấy yên bình lạ!
           
            Nha Trang, 2h25’ ngày 18 tháng 8 năm 2013

                                    N.T.L                            

Một chút cảm nhận về “Để được sống”


Cảm ơn chị, “Lò gạch thơ” của tôi! Một lò gạch bị bụi đỏ thời gian và những thăng trầm của cuộc sống che phủ suốt gần ¼ thế kỷ nhưng bên trong vẫn âm ỉ một ngọn lửa – đó là ngọn lửa của tình bạn, tình yêu, tình mẫu tử, tình người và trên hết thảy đó là tình yêu và niềm tin vào một cuộc sống tốt đẹp.
“Để được sống” là những dòng tâm sự từ trái tim – một trái tim biết yêu, ghét, giận, hờn như tất thảy chúng ta, nhưng từ những điều tưởng chừng đơn giản đó lại toát lên một tâm hồn nhân hậu, dung dị, gần gũi nhưng cũng thật cuốn hút và đáng trân trọng bởi  “Để được sống” chính là sự hướng tới “chân, thiện, mỹ, niềm khát khao vươn tới hạnh phúc và được sống với chính con người mình – “Ngọc trong đá” – một người bạn đã từng gọi chị như vậy. Và giờ đây, sau gần ¼ thế kỷ ẩn mình trong đá, viên Ngọc đó đã lấp lánh tỏa sáng.
Một lần nữa, cảm ơn chị, “Lò gạch thơ” của tôi!
30/10/2013

Nguyễn Thị Thanh Thủy

ĐẶT TÊN CON


Bạn sẽ đặt tên con là gì,
Nếu sinh một đưa con trai?
Là Tấn?
            Là Tài?
                        Là Vinh?
                                    Hay Phú, Quý?

Khi còn là một cô gái ngây thơ
Bước những bước rụt rè
            vào khoảng trời tình yêu,
                                                  tình bạn
Tôi thích cái tên Hải Long -
                                    con rồng biển
Như trong chuyện thần kỳ mẹ kể năm xưa…
Trong tim ta biển cả không bờ
Có bão, có dông, có những chiều bình lặng
Cứ lớn lên theo năm, theo tháng
Theo độ dài của mỗi bước chân

Khi lớn hơm hiểu cuộc đời hơn
Tôi không thể dâng cho đời con rồng biển
Để làm bão, làm dông,
                                    làm đau, làm đớn
Cho con người, cho cuộc sống bình yên.
Con trai tôi phải mang cái tên
Có sức mạnh của biển khơi hung vĩ
Có tâm hồn ngàn lần cao quý
Hơn cả Hiển – Vinh – Phú – Quý – tấn – Tài.

Nếu tôi sinh một đứa con trai
Tôi sẽ đặt tên con Hải Đức.

Lipesk, 1985 

BÔNG HỒNG ĐỎ


 Tặng Ngọc Loan

Tặng em bông hồng đỏ
Kiêu hãnh và tự tin
Như trái tim em đó
Biết yêu và biết thương

Tình yêu và hạnh phúc
Sẽ mỉm cười với em
Như bông hồng thắm đỏ
Đời đời tỏa ngát hương!
Lipesk, 1986


ĐẦU NĂM MỚI



Hôm nay mồng một, đầu năm mới
Em được bên anh hết u sầu
Hương lan dịu ngọt dâng lồng ngực
Thơm cả đất trời, ta trong nhau.
1-1-1988


SAO LẠI GIẬN EM

        

          Có gì đâu mà anh lại giận em
Sự thẳng thắn bởi trái tim trung thực
Chưa khéo léo, có thể còn hơi vụng
Nhưng tấm lòng tha thiết vì anh?

Có gì đâu mà anh lại giận em
Lại ngủ ngon khi lòng em thao thức
Lại ra đi bỏ bữa cơm thanh bạch
Mà sang nào em cũng nấu anh ăn?

Có gì đâu mà anh lại giận em
Lại im lặng đáng ra cần phải nói
Lại nhăn nhó thay nụ cười bối rối
Lại dửng dưng thay cho sự nồng nàn?

Có gì đâu mà anh lại giận em
Hay vì một nguyên nhân nào khác
Nó nằm ngoài căn phòng chật hẹp
Mà vì yêu anh em hóa đui mù?

Sao lại giận em khi giữa đôi ta
Tình chồng vợ đã thấm từng giọt máu
Mà tình yêu là vũ đài tranh đấu
Giành cho mình quyền của con người!

Có khó không anh mang cho em niềm vui
Để cuộc đời ta nở bừng sắc nắng
Để mẹ cha không buồn phiền, cay đắng
Để cho người bài học yêu nhau!
            Nha Trang, 1988


TRỐNG VẮNG



Ta thấy lòng ta sao nặng buồn
Vì  người hay vì gió thu sang?
Lá vàng rơi xuống nền đất lạnh
Chạm vào lòng ta nỗi cô đơn!

Ta phải làm gì buổi chiều nay
Khi mây dâng xám phía chân trời
Khi lòng cô quạnh buồn trống vắng
Người ở gần ta lại thấy xa xôi!

Người có hiểu ta hay chính ta
Có hiểu nổi mình những ngày qua
Ta sai? Người đúng? Hay ta đúng?
Chỉ biết giờ đây lệ muốn nhòa!
Nha Trang, 1997




NUỐT ĐI DÒNG LỆ



Không có gì vĩnh hằng
Đời đời trên trái đất
Dù nỗi buồn thiên thu
Cũng dần tan biến mất.

Xin đừng buồn hỡi em
Hãy nuốt đi dòng lệ
Để con tim yêu đương
Mãi cháy bừng ngọn lửa!

Nha Trang, 1997

MẮT SAO



Kìa những ngôi sao nhỏ
Không phải trên trời cao
Mà ở ngay mặt đất
Mới lạ lùng làm sao!?

Năm cánh hoa rực rỡ
Lấp lánh trên nền xanh
Khi đất trời sáng rỡ
Là cánh sao nở bừng!

Nhỏ nhoi và giản dị
Bên đường người lại qua
Mắt sao như chờ đợi
Bước chân dừng ngắm hoa!

Nha Trang, 1997

UỐNG BIA MỘT MÌNH

Người không thích uống bia
Còn bạn thì không tới
Chỉ còn ta với ta
Nhâm nhi và nghĩ ngợi!

Trong tâm hồn nhân loại
Ai cũng thích ngọt bùi
Nhưng sao trong cuộc sống
Mời nhau toàn đắng cay?!

Nha Trang, 1998

VÔ CẢM


Lần bước trở về con đường cũ
Trời không mây
                           Gió lặng
                                       Cánh hoa rơi…
Chẳng có gì mà náo nức
                                       Tim ơi!
Lối cũ, cỏ đầy…
Vô cảm.

Nha Trang, 1998

MƯA LÚC ĐI LÀM



Trời đổ mưa to lúc đi làm
Đường ngập nước và mưa giăng tối mắt
Thoáng thấy dười hiên nhà
                                       người trú mưa đứng chật
Chợt nhớ ngày nào hai đứa đứng chờ mưa…
Nha Trang, 1998


MỘT MÌNH VỚI HỒNG NHUNG



Một mình với tiếng hát Hồng Nhung
Như đang trôi trên dòng sông kỷ niệm
“Vẫn hát lời tình yêu*”, “Giọt sương trên mí mắt”*
Để “Có đôi khi”* “Tình thôi xót xa”*…

Vẫn biết đời không chỉ có cỏ hoa
Dù là “Đóa hoa vô thường” *trên lối vắng
Mà đời đầy hy sinh và nhiều cay đắng
Để còn mãi trong tim “Bài hát ru cho anh”*
Ta muốn nhắc mình “Tôi ơi đừng tuyệt vọng!”*
Hãy trở về con đường kỷ niệm đến “Vườn yêu”*
Âm vang trong không gian “Tình khúc 24” *
                                                        “phím cầm chiều”
Mùi hoa sữa “24 miền hoài niệm…”

Ta muốn được hóa thân vào hương ngọc lan
Dịu dàng
                 Tinh khiết
Dâng cho đời
                     Trọn vẹn trái tim hồng…
Nha Trang, 1998

*Tên những bài hát

SỰ SỐNG SAU CÁI CHẾT


Tặng chị Lĩnh và 2 cháu Ngọc, Lý

Có một sự sống sau khi ta chết?
Nên ta cười hồn nhiên lúc nhắm mắt, xuôi tay
Như một đám mây đến rồi lại bay
Chỉ còn lại một khoảng trời thăm thẳm…

Anh nằm thản nhiên giữa những vành khăn trắng
Miệng mỉm cười mãn nguyện lời giã từ
Dù biết các con sẽ côi cút, bơ vơ
Tôi như thấy anh đang về nơi cực lạc…

Có một sự sống sau cái chết
Nên ai ra đi cũng thư thái ung dung?!

Nha Trang, 1998 

TẠI…?



Nhớ ngày yêu nhau anh thật tuyệt vời
Đưa em lên tầu, anh tìm nơi kín gió
Rồi đưa áo của mình cho em mặc đỡ
Vì sợ em bị lạnh dọc đường…

Nhớ em. Anh chẳng ngại đường trường
Đi – về trong ngày, Hải Phòng – Hà Nội…
Xe đạp cũ, từng vòng quay bối rối
Anh chở em vượt dốc Kiến An…

Anh còn nhớ ngọn đồi Thiên văn,
Nơi dép đứt anh đi luôn chân đất…?
Đôi dép lào mỏng manh không chịu được
Những đoạn đường dốc đá khó khăn…

Giờ ta ỏ bên nhau đã hơn mười năm.
Sao xa lạ như chưa từng quen biết?
Sao đánh mất một tình yêu đặc biệt?
Tại anh? Tại em? Hay lỗi tại cuộc đời?

Nha Trang, 1999 

“TÌNH KHÚC 24”*



Sao lại là “Tình khúc 24”?
Ta chưa hiểu nên lòng thắc mắc
Những âm thanh mang nỗi buồn man mác
Nỗi u hoài, xa xót, nghẹn ngào...
Thấm vào tim như biển chẳng ồn ào
Khi con sóng rời xa bờ cát.

“Tình khúc 24” niềm khao khát
Từ góc công viên đến “đại lộ tháng Tư”
Từ âm thanh tiếng đàn thánh thót lúc chiều về
Đến sự mỏng manh của “Nhành sương mím”
Từ “mùi hoa sữa 24 miền hoài niệm”
Đến “tờ thư 24 gác mưa”,
Từ 24 tiếng ve ran những trưa hè
Đến đêm trăng “xòa 24 quầng bóng”
“Cơn mưa chợt hiện, chợt tan...”

“Tình khúc 24”
Ta chợt nhận ra rằng
Tất cả đã chìm vào quên lãng
Chỉ còn lại mảnh trăng ảm đạm
Đẫm nước mắt chia li rót quầng bóng xuống đời.
Nha Trang, 1999


*Tên bài hát của Phú Quang & những câu trong bài hát đó.

HẠNH PHÚC VÀ NỖI ĐAU


Viết cho Tâm Chung

“Mỗi lần vấp là một lần bớt dại”
Tuy rất đau nhưng đừng ngại con ơi
Hãy ngẩng cao đầu đứng vững làm Người
Sốnh Hạnh phúc – câu trả lời duy nhất!        

Khi làm mẹ con sẽ hiểu hơn về hạnh phúc
Về khổ đau của kiếp làm người.
Mẹ mong rằng con sẽ sống vui tươi
Như cuộc sống vốn giản đơn, bình dị

Như hạnh phúc và nỗi đau cũng thế
Luôn song hành tồn tại đến không cùng!

Nha Trang, 2002

TÔI ĐI TÌM TÔI



Tôi muốn tin có sự hoàn thiện, vĩnh hằng
Nên đã đi tìm suốt cuộc đời nghiệt ngã
Mà tôi chỉ thấy
                           sự tham lam, dối trá…
                                                   đến tê lòng!

Tôi đi tìm tôi trong bóng tối mung lung
Của bao vụn vặt đời thường
                           mà cần như khí trời
                                                   và ánh sáng…

Tôi chẳng tìm thấy tôi vì trái tim vỡ vụn
Mảnh còn sót lại trong lồng ngực
                                          đã hoá đá từ lâu…

Nha Trang, 2003

GẮNG



Thời gian qua lòng ta dần lặng sóng
Ta không làm thơ và gắng sống bình yên
Ta không muốn đấu tranh và tránh ưu phiền
Ta lặng lẽ bên cuộc đời nhộn nhạo!

Nha Trang, 2003