Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

SAO TÔI QUÊN



Niềm vui thật mong manh như trắng mỏng
Còn nỗi buồn dầy như đất dưới chân
Sao tôi quên lời người xưa đã dạy
“Núi có thể rời, bản tính không”

Tôi say sưa xây đắp giấc mơ hồng
Đã xây dựng lâu đài trên cát
Đã tin vào giấc mơ không có thật
Dâng tình yêu cho sự dửng dưng…

Tôi có là gì trong tính toán thiệt hơn
Khi tiền tài là tình yêu duy nhất
Ngự trị trong tim, trong từng thớ thịt
Và ẩn mình trong đáy thẳm sâu xa…

Còn tôi chỉ là người giúp việc trong nhà
Phải câm lặng, phải thu mình trong vỏ ốc
Tôi sẽ không quên những lời thô tục
Người quăng vào mặt
                           để trả công cho những vất vả, lo toan
Dù đời bạc đen, tôi vẫn vững tin
Luật Nhân – Quả vĩnh hằng
Sẽ dạy người thế nào là sống!

Nha Trang, 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét